Chỉ là vì nơi này chỉ còn bóng tối cô đơn mình anh
Muốn rời đi khỏi đây chỉ vì anh quá yếu đuối
Khóc nữa đi, em ơi
Hãy để nước mắt rơi trên làn mi
Chỉ vì một thứ nơi đây mà thứ nơi đây
Là vì anh quá yếu đuối
Chỉ tìm trong giấc mơ
Một mình anh ngây thơ
Chỉ là người đứng chờ
Chạy đi đâu em hỡi
Chạy vào trong giấc mơ
Một mình anh tìm lối
Chẳng thể nào thoát ra...
Đêm anh lại nhớ đến em, nhớ lại về chuyện cũ
Nhớ lại hình bóng qua nỗi thân quen bên trong tâm hồn vẫn hiện hữu
Anh nhớ lời nói của cô gái đó, không phải qua chiếc điện thoại
Anh nhớ Quảng Nam vào ngày trái gió
Ta không yêu theo kiểu hiện đại
Em có còn nhớ ngày ta xa chính xác vào ngày đông chí
Anh đã lặng lẽ mua 5 đóa hồng dù không có tiền ở trong ví
Anh nghĩ đó là món quà kỷ niệm tặng em trước lúc em bước đi
Rồi giam mình vào trong căn phòng nhỏ nhìn bức ảnh đó đến ướt mi
Anh biết tình anh như ly cà phê, thấm dần vào những suy nghĩ
Khi ta không phải là cặp tình nhân nhưng có thể trở thành tri kỷ
Anh không như họ, anh vẫn muốn đi tìm lại anh của ngày đó
Một ngày bình thường nhìn nỗi nhớ chạy dọc trên ban công đầy gió
Tất cả phê sữa hòa quyện lại với vị khói thuốc Sài Gòn bạc
Là cách anh rap, cách thả hồn vào những ngày dài còn nhạc
Là cứ như thế, những giai điệu xuất hiện vào 2 giờ đêm
Nói cho em biết trước hiên nhà vẫn có một ai chờ em
Là vì anh quá yếu đuối
Chỉ tìm trong giấc mơ
Một mình anh ngây thơ
Chỉ là người đứng chờ
Chạy đi đâu em hỡi
Chạy vào trong giấc mơ
Một mình anh tìm lối
Chẳng thể nào thoát ra...