Có thể thắng ngàn người,
Nhưng lại không tự thắng,
Vẫn bị chúng chê cười,
Vẫn nuốt cay, ngậm đắng.
Lòng đầy tham vọng, hừng hực chiến thắng,
Nhưng trong cõi lòng, lòng ta chưa vững.
Người ngoài khen, ta nghe lạ lẫm,
Nhưng sao lòng ta vẫn đầy bóng tối.
Thắng ngàn người, sao chẳng thắng mình?
Vẫn tìm kiếm, mà không hiểu lòng.
Thành công ngoài kia chỉ là ảo mộng,
Hạnh phúc thật sự là tự chiến thắng.
Mặt ngoài cười, nhưng trong tim bão giông,
Lỡ lạc đường, không nhận ra chính mình.
Người đời vẫn đàm tiếu, cười chê,
Mà ta chỉ loay hoay trong vũng lầy.
Chỉ khi nào buông bỏ tham sân si,
Chỉ khi nào ta thấy mình thật sự,
Là khi đó, ta sẽ thật sự tự do,
Không còn vướng bận trong tâm trí.
Thắng ngàn người, sao chẳng thắng mình?
Vẫn tìm kiếm, mà không hiểu lòng.
Thành công ngoài kia chỉ là ảo mộng,
Hạnh phúc thật sự là tự chiến thắng.
Có thể thắng ngàn người,
Nhưng vẫn là kẻ thua chính mình,
Tự chiến thắng là cuộc đời thật sự,
Chỉ khi đó ta tìm thấy an bình.