Thế gian vẫy vùng trong mê lối,
Vui chốn phù hoa, quên lối về.
Bùn lầy trói chân không nhận thấy,
Quên cả ánh sáng chốn hồn quê.
Yêu ghét giận hờn, bóng trăng qua,
Nhân gian lưu lạc mấy nghìn năm.
Thiên Pháp soi sáng nguồn sinh mệnh,
Phật quang chiếu rọi khắp muôn trùng.
Sứ mệnh đời ta nay đã tỏ,
Thệ ước vạn năm đến lúc rồi.
Chữ tình nhiều kiếp, bao duyên nợ,
Chỉ như nước chảy, mây trôi mà thôi.
Nhìn về trời xa, duyên định rõ,
Nghìn năm thoáng chốc đã vụt qua.
Tâm sáng nhẹ nhàng, buông thế tục,
Nhẹ duyên trần thế, trở về nhà.
Phương trời xa, ánh sáng chờ,
Tâm bình yên như sóng vỗ bờ.
Bóng dáng quê nhà đâu xa nữa,
Chỉ cần buông bỏ, thấy chân như.
Sứ mệnh đời ta nay đã tỏ,
Thệ ước vạn năm đến lúc rồi.
Chữ tình nhiều kiếp, bao duyên nợ,
Chỉ như nước chảy, mây trôi mà thôi.
Ta đứng nhìn theo phương trời xa,
Duyên định nghìn năm chớp mắt qua.
Cuộc đời từ nay thay đổi khác,
Nhẹ duyên trần thế trở về nhà.