Đỉnh đá đứng khơi khơi,
Một mình giữa mây trời.
Như nhân gian lặng lẽ,
Ngắm đời trôi, buông lời.
Còn nụ cười như thị,
Ngọt thơm giữa gió ngàn.
Dẫu vô ưu, dẫu mộng,
Vẫn là ta, thênh thang.
Trăng cùng gió rong chơi,
Tựa dòng suối mát trôi.
Giữa hư không bất tận,
Nghe hồn mình sáng ngời.
Đỉnh đá chẳng tranh hơn,
Chẳng ngại tháng năm mòn.
Mang tình yêu tĩnh tại,
Hòa vào cõi sắc không.
Mây trôi qua đỉnh đá,
Chở những giấc mơ xa.
Nụ cười ta ở đó,
Hòa nhịp đời thiết tha.
Trăng cùng gió rong chơi,
Tựa dòng suối mát trôi.
Giữa hư không bất tận,
Nghe hồn mình sáng ngời.
Còn nụ cười như thị,
Với trăng gió rong chơi.
Giữa đỉnh cao đời vắng,
Thảnh thơi một kiếp người.