• 33
  • 0
  • 0
  • 0
  • 0

nhạc tàn người cũng tan

黄昏灯一盏与斜阳道晚安
huánghūn dēng yī zhǎn yǔ xiéyáng dào wǎn'ān
hoáng huân tâng i chản ủy xía dáng tao oản an
Hoàng hôn thắp lên ngọn đèn, chúc tà dương ngủ ngon

难忘相思抑郁寡欢
nán wàng xiāngsī yìyù guǎhuān
nán oang xeng xư i uy cỏa hoan
Nỗi nhớ da diết, bứt rứt khó chịu

我饮酒伏琴案酒醉后慌乱
wǒ yìn jiǔ fú qín ànjiǔ zuì hòu huāngluàn
ủa in chiểu phú trín an chiểu chuây hâu hoang loan
Ta say mèm gục xuống bàn, hoảng loạn sau cơn say

哭声里忆起你的暖
kū shēng lǐ yì qǐ nǐ de nuǎn
khu sâng lỉ i trỉ nỉ tơ noản
Trong tiếng khó nhớ đến sự ấm áp của nàng

风也轻云也淡
fēng yě qīng yún yě dàn
phâng dể tring uýn dể tan
Gió khe khẽ, mây bồng bềnh

风云瞬息变换轻易又聚散
fēngyún shǔnxī biànhuàn qīng·yì yòu jù sàn
phâng uýn suân xi pen hoan tring i dâu chuy xan
Bỗng chốc gió mây hoán chuyển, dễ tụ cũng dễ tan

爱难尽恨难断
ài nán jìn hèn nán duàn
ai nán chin hân nán toan
Yêu nói sao cho hết, hận khó mà nguôi ngoai

爱恨反覆又纠缠
ài hèn fǎn fù yòu jiūchán
ai hân phản phu dâu chiêu trán
Yêu hận dây dưa mãi không xong

不解浪漫声起始平缓
bù xiè làngmàn shēng qǐ shǐ pínghuǎn
pu xia lang man sâng trỉ sử p'ính hoản
Âm thanh nhẹ nhàng cất lên, lãng mạn đến khó hiểu

一去不返这转折突然
yī qù bù fǎn zhè zhuǎnzhé tūrán
i truy pu phản chưa choản chứa thu rán
Một đi không trở lại, thay đổi chóng mặt

辗转悔恨已太晚
zhǎnzhuǎn huǐhèn yǐ tài wǎn
nẻn choản huẩy hân ỉ thai oản
Hối tiếc cũng đã muộn màng

曲终人亦散灯火意阑珊
qǔ zhōng rén yì sàn dēnghuǒ yì lánshān
trủy chung rấn i xan tâng hủa i lán san
Nhạc tàn người cũng tan, ngọn đèn hi vọng lụi tàn

风雪留一人承担
fēng xuě liú yī rén chéngdān
phâng xuể liếu i rấn trấng tan
Một mình chống đỡ gió tuyết

卷帘人未还帘外花千万不愿看
juǎn lián rén wèi hái lián wài huā qiānwàn bù yuàn kàn
choẻn lén rấn uây hái lén oai hoa tren oan pu doen khan
Kéo màn người vẫn chưa về, ngoài màn biển hoa thắm cũng chẳng muốn ngắm

曲终人自叹冷风吹花残
qǔ zhōng rén zì tàn lěngfēng chuī huā cán
trủy chung rấn chư than lẩng phâng truây hoa trán
Nhạc tàn người thở than, gió lạnh thổi cánh hoa tàn

星河无你皆黯淡
xīnghé wú nǐ jiē àndàn
xing hứa ú nỉ chia an tan
Không người, sao trời cũng trở nên u ám

浮生唯你是遗憾
fúshēng wěi nǐ shì yíhàn
phú sâng uẩy nỉ sư í han
Kiếp phù du chỉ có nàng là tiếc nuối

风也轻云也淡
fēng yě qīng yún yě dàn
phâng dể tring uýn dể tan
Gió khe khẽ, mây bồng bềnh

风云瞬息变换轻易又聚散
fēngyún shǔnxī biànhuàn qīng·yì yòu jù sàn
phâng uýn suân xi pen hoan tring i dâu chuy xan
Bỗng chốc gió mây hoán chuyển, dễ tụ cũng dễ tan

爱难尽恨难断
ài nán jìn hèn nán duàn
ai nán chin hân nán toan
Yêu nói sao cho hết, hận khó mà nguôi ngoai

爱恨反覆又纠缠
ài hèn fǎn fù yòu jiūchán
ai hân phản phu dâu chiêu trán
Yêu hận dây dưa mãi không xong

不解浪漫声起始平缓
bù xiè làngmàn shēng qǐ shǐ pínghuǎn
pu xia lang man sâng trỉ sử p'ính hoản
Âm thanh nhẹ nhàng cất lên, lãng mạn đến khó hiểu

一去不返这转折突然
yī qù bù fǎn zhè zhuǎnzhé tūrán
i truy pu phản chưa choản chứa thu rán
Một đi không trở lại, thay đổi chóng mặt

辗转悔恨已太晚
zhǎnzhuǎn huǐhèn yǐ tài wǎn
nẻn choản huẩy hân ỉ thai oản
Hối tiếc cũng đã muộn màng

曲终人亦散灯火意阑珊
qǔ zhōng rén yì sàn dēnghuǒ yì lánshān
trủy chung rấn i xan tâng hủa i lán san
Nhạc tàn người cũng tan, ngọn đèn hi vọng lụi tàn

风雪留一人承担
fēng xuě liú yī rén chéngdān
phâng xuể liếu i rấn trấng tan
Một mình chống đỡ gió tuyết

卷帘人未还帘外花千万不愿看
juǎn lián rén wèi hái lián wài huā qiānwàn bù yuàn kàn
choẻn lén rấn uây hái lén oai hoa tren oan pu doen khan
Kéo màn người vẫn chưa về, ngoài màn biển hoa thắm cũng chẳng muốn ngắm

曲终人自叹冷风吹花残
qǔ zhōng rén zì tàn lěngfēng chuī huā cán
trủy chung rấn chư than lẩng phâng truây hoa trán
Nhạc tàn người thở than, gió lạnh thổi cánh hoa tàn

星河无你皆黯淡
xīnghé wú nǐ jiē àndàn
xing hứa ú nỉ chia an tan
Không người, sao trời cũng trở nên u ám

浮生唯你是遗憾
fúshēng wěi nǐ shì yíhàn
phú sâng uẩy nỉ sư í han
Kiếp phù du chỉ có nàng là tiếc nuối

曲终人亦散灯火意阑珊
qǔ zhōng rén yì sàn dēnghuǒ yì lánshān
trủy chung rấn i xan tâng hủa i lán san
Nhạc tàn người cũng tan, ngọn đèn hi vọng lụi tàn

风雪留一人承担
fēng xuě liú yī rén chéngdān
phâng xuể liếu i rấn trấng tan
Một mình chống đỡ gió tuyết

卷帘人未还帘外花千万不愿看
juǎn lián rén wèi hái lián wài huā qiānwàn bù yuàn kàn
choẻn lén rấn uây hái lén oai hoa tren oan pu doen khan
Kéo màn người vẫn chưa về, ngoài màn biển hoa thắm cũng chẳng muốn ngắm

曲终人自叹冷风吹花残
qǔ zhōng rén zì tàn lěngfēng chuī huā cán
trủy chung rấn chư than lẩng phâng truây hoa trán
Nhạc tàn người thở than, gió lạnh thổi cánh hoa tàn

星河无你皆黯淡
xīnghé wú nǐ jiē àndàn
xing hứa ú nỉ chia an tan
Không người, sao trời cũng trở nên u ám

浮生唯你是遗憾
fúshēng wěi nǐ shì yíhàn
phú sâng uẩy nỉ sư í han
Kiếp phù du chỉ có nàng là tiếc nuối

0 הערות
    לא נמצאו הערות

:: / ::
::
/ ::

תוֹר